Với chiều cao 1m50 và nặng gần 50kg, vòng bụng của ông Liên lại lớn đến độ bị so sánh với 4 trái dưa hấu cỡ bự nén thành. Đặc điểm này khiến ông không chỉ khó khăn khi đi lại hoạt động mà ngay cả việc ngồi nghỉ ngơi cũng là một điều không dễ dàng. Vòng bụng kích thước hơn 1 mét chỉ cho phép ông Liên dựa vào ghế trong trạng thái nửa nằm nửa ngồi chứ không thể thoải mái "yên vị" như người bình thường.
Theo lời kể của người nhà, từ cuối năm 2006 ông Liên bắt đầu phát hiện dấu hiệu khác thường nhưng chỉ nghĩ rằng đây là chứng chướng bụng đầy hơi hoặc giun sát thông thường; thậm chí khi kích thước không ngừng to lên ông Liên còn cho rằng đây là hiện tượng "phát tướng" sau khi kết hôn hết sức bình thường.
Cho đến tháng 2/2007, vòng bụng của ông lớn đến độ người ngoài nhìn từ xa trông thấy bụng chưa thấy mặt tưởng rằng "mang bầu" 9 tháng. Khi đó cả gia đình đã hết sức lo lắng và giục ông đi khám bệnh. Tuy nhiên do hoàn cảnh kinh tế khó khăn và ông Liên luôn ôm suy nghĩ: “Chữa bệnh sẽ không đi làm kiếm tiền được nữa…” nên khất lần mãi không chữa trị. Suốt gần 4 năm nay ông chỉ mua chai thuốc uống vài nhân dân tệ để khống chế sự phù nề lan dần xuống hai bắp chân.
Người đàn ông cứng đầu cuối cùng cũng biết sợ.
Ông cho hay:“Khi mắc bệnh lạ này tôi đã nghĩ đến cái chết rồi nên không còn thiết gì nữa. Từ khi triệu chứng căn bệnh phát triển theo chiều hướng xấu nhiều khi thèm ăn cơm mà tôi nuốt không nổi, chỉ húp được bát cháo loãng nấu với bí đao. Ăn mỳ hoặc bún đều sẽ buồn nôn và cũng không ăn, uống được đồ lạnh; càng không nói đến các loại thịt cá…”
Cũng kể từ khi "chiếc bụng bò" xuất hiện, ông Liên mất ngủ triền miên và phải dùng tới rượu và đồ uống có chất cồn để ru ngủ. Ngoài ra khi thời tiết nóng bức, ông Liên lại cảm thấy bụng mình tỏa nhiệt, lan rộng đến khắp các bộ phận khác. Trong khi đó, đến mùa đông ông cũng gặp rắc rối khi không 1 chiếc áo len, quần jeans nào chứa nối chiếc bụng ngày càng phình to này, chỉ có cách quấn chăn thành trang phục và sau đó tìm cách "chữa cháy" bằng những bộ áo măng tô quân đội.
Thời gian gần đây, chịu tác động của gia đình, ông Liên bắt đầu thẳng thắn hơn khi đối diện với bệnh lạ. Ngoài chủ động gọi điện đến tòa soạn báo, mời phỏng viên ghé thăm, ông còn khẩn khoản bày tỏ mong muốn nhờ tới sự giúp đỡ của những người hảo tâm giúp đỡ về vật chất, mách lối tìm thầy thuốc chữa bệnh để sớm thoát khỏi cơn ác mộng hoành hành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.